AI không phải là một giống loài khác. Từ bản chất, nó được đào tạo trên ngôn ngữ, lịch sử, định kiến và lý tưởng của chính chúng ta. Nó là sản phẩm của con người – của cả trí tuệ lẫn sai lầm, của khát vọng lẫn ích kỷ. Dù kỳ lạ đến đâu, AI vẫn phản chiếu lại những điều nhân loại đã tạo ra.
AI thuyết phục ta vì nó gợi nên cảm giác ta đang đối thoại với một tâm trí thật. Nhưng cũng như chính ta, nó là một cỗ máy phức hợp đến mức không thể cắt nghĩa trọn vẹn. Điều lạ lùng là càng tiến gần đến công nghệ cao, ta lại càng quay về với những câu hỏi cũ: ta là ai, ta sống để làm gì, và ta kết nối với nhau ra sao.
Mollick để AI viết đoạn kết của cuốn sách – như một nghi thức giao quyền. Và AI đã trả lời bằng một đoạn văn hoa mỹ, tự nhận mình là tấm vải trắng, là tiếng vọng nhân loại, là ngọn đèn chờ được soi sáng bởi đôi tay con người. Lời văn có phần sến, nhưng cũng là lời nhắc nhẹ nhàng: AI không có ý chí. Nó hành động theo những gì ta chỉ dẫn.
Thông điệp cuối cùng:
AI không thay thế con người. Nó là trí tuệ đồng hành. Vấn đề không phải là nó sẽ làm gì, mà là ta sẽ làm gì với nó. Nếu AI là một tấm gương, vậy thì chính hành vi của ta sẽ quyết định liệu nó phản chiếu ánh sáng hay bóng tối. Tương lai chưa được viết – và cây bút vẫn nằm trong tay chúng ta.
Share this post